tháng 9 2012

Blog này chuyên cung cấp các tài liệu miễn phí cho các bạn cần. Hãy click vào baner quảng cáo để ủng hộ mình nhé !

Mấy ngày nay trời SG cứ mưa, mưa mãi ...

Mưa rả rích suốt buổi sáng, ngồi nhà chờ mưa tạnh để đi làm nhưng "trời chẳng chiều người", đợi mãi mà mưa không tạnh, chắc chắn là rồi sẽ đành phải chui vào chiếc áo mưa còn ướt từ chiều tối hôm trước, để đến nơi làm trong cơn mưa rả rích thôi.

Tôi sợ đi xe gắn máy khi trời mưa, vì đường trơn, kiếng (mắt, không phải kiếng xe hơi) ướt, mắt mờ, rất dễ bị tai nạn. Mà đối với tôi tai nạn không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn từ bên trong: những đi trong mưa, dù là đi xe gắn máy, cái đầu óc lơ mơ, thi sĩ nửa mùa của tôi lại hay chạy đi vơ vẩn, nhìn đường phố trong mưa.

Nhìn những bà cụ già ướt lóp ngóp ngồi dưới tấm bạt căng để che mưa, bên dưới là mấy củ khoai, mấy nải chuối ... để bán cho người qua đường. Nhìn những chiếc áo mưa đủ  màu sắc trên đường, đa số là những màu tối, trung tính như màu xanh đen, màu "đỏ đô", nhưng đôi khi cũng có những chiếc áo màu vàng chanh rực rỡ, màu hồng/hường (?) hay màu đỏ của thuốc đỏ mà có người gọi là màu đỏ máu (!) chói cả mắt.

Nhìn, và quên đi là mình đang chạy xe, cứ để chiếc xe đưa mình tới trong giòng người, đầu óc tê dại đi, cho đến khi có một chiếc xe vọt qua mặt để dành đường, chạy sát đến suýt quẹt vào xe mình, tôi mới giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ ngắn ấy. Nguy hiểm thực sự.

Nên thường là tôi không đi trong mưa, dù đi như thế cũng có cái thú của nó (thú, cho nên mới nguy hiểm). Và sáng nay cũng vậy, Trong khi chờ trời mưa tạnh, tôi viết lăng nhăng vài giòng lên blog cho qua thời gian.

Và nhớ bài thơ Mưa, mưa mãi của Lưu Trọng Lư mà tôi rất thích, nên đăng lên đây cho mọi người cùng đọc lại.


Mưa mãi mưa hoài
Lòng biết nhớ thương ai
Trăng lạnh về non không trở lại


Mưa chi mưa mãi
Lòng nhớ nhung hoài
Nào biết nhớ nhung ai


Mưa chi mưa mãi
Buồn hết nửa đời xuân
Mộng vàng không kịp hái


Mưa mãi mưa hoài
Nào biết trách ai
Phí hoang thời trẻ dại


Mưa hoài mưa mãi
Lòng biết tìm ai
Cảnh, tưởng đầy nơi quan tái.

Mưa ở SG, như vậy đó. Nhưng thực ra, ở miền Trung ngoài kia, là bão lụt, là nguy cơ động đất ở gần sông Tranh, thảm cảnh chết người, màn trời chiếu đất. Hết năm này sang năm khác. Trong khi dọc bờ biển miền Trung bây giờ cơ man là resort sang trọng. 

Ai ở trong các resort đó nhỉ? Và những thành quả của phát triển kinh tế bao nhiêu năm nay ai là người hưởng nhỉ? Chắc không phải là những người dân ở vùng thủy điện xả lũ hàng năm, không phải những người dân ở gần thủy điện Sông Tranh vốn được khẳng định là an toàn nhưng giờ đây  người dân đang phải hối hả dựng nhà bằng tre nứa để ở để sống chung với động đất! 

Và danh sách những lo âu, những hiểm họa đang rình rập người dân vẫn còn có thể tiếp tục kéo dài mãi.

Trời SG thì cứ mưa. Mưa, mưa mãi ....

Vâng, đó là tin tôi mới đọc được trên trang tin của tổ chức CFR, tức Council on Foreign Relations, một tổ chức nghiên cứu độc lập tại Hoa Kỳ. Link đây:  http://www.cfr.org/?cid=nlc-dailybrief-daily_news_brief-link2-20120928. Và đây là lời dịch câu đầu tiên, tóm tắt những ý chính:

Đảng Cộng sản Trung Quốc đã quyết định khai trừ đảng đối với Bạc Hy Lai, cựu bí thư Trùng Khánh, người hiện đang phải đối mặt với nhiều lời buộc tội bao gồm hối lộ, hành vi tình dục sai trái, và lạm dụng quyền lực. 

Tin này có vẻ quá mới vì chưa báo chí nào trong nước đưa tin cả (hay là tin nhạy cảm nên không ai đưa nhỉ?). Vì sợ tin vịt cồ, nên tôi gõ cụm từ "Bo Xi Lai expelled" lên google, và nhận được 160 ngàn kết quả. Gồm toàn những tờ báo uy tín như Guardian, BBC của Anh, Washington Post, Bloomberg, VOA của Mỹ.

Ôi, tin nóng quá. Chuyện gì đang xảy ra trong chính trường của ĐCSTQ, người đồng chí, người anh lớn, người bạn vàng, bạn tốt của chúng ta thế này nhỉ. Và chẳng hay nó có ảnh hưởng gì đến tình hình chính trị của VN sắp tới hay không?

Chính trường, sợ thật!
---------


Chắc chắn là nhiều bạn sẽ không hiểu cái tựa ở trên. Không sao, đọc xong bài thì các bạn sẽ hiểu thôi.

Hôm nay, như thỉnh thoảng ông ấy vẫn yêu cầu như thế, ông xã tôi bảo: "Em viết một bài về tự do đi!"

Ngạc nhiên, tôi trả lời: "Sao hôm nay lại bắt em viết về đề tài to tát và nghiêm túc thế? Em không viết được đâu, vì em chỉ quen viết lăng nhăng, thơ thẩn thôi mà. Vả lại, viết mấy cái chủ đề ấy, tự do, dân chủ gì gì đấy thì ngại lắm. Lôi thôi lại bị cho là thế lực thù địch, phản động lôi kéo, thì chết! Không, không viết về tự do đâu!"

Nhưng ông ấy bảo, "Không phải tự do như em đọc trong mấy cái tài liệu của mấy nhà triết học, chính trị học, kinh tế học của phương Tây, Adam Smith, John Locke với lại Milton Friedman gì đó đâu. Mà là tự do theo định nghĩa của một vị công an hình như có quân hàm cấp tá  của VN mới đây thôi."

Ô, lại có chuyện đó nữa sao? Sĩ quan công an của VN đưa ra định nghĩa mới về tự do cơ à, lạ quá nhỉ. Thế mà tôi không biết gì cả, chết thật. Tôi vội vàng lên mạng google mấy key words để tìm: "định nghĩa mới về tự do".

Và thật ngỡ ngàng, tôi đã tìm thấy!

Nhưng cũng thật ngỡ ngàng, cái định nghĩa đó rất ... kỳ cục, bậy bạ, mặc dù nó cũng rất độc đáo, thật vậy. Tôi cam đoan trên thế giới này chưa có ai có bao giờ có thể nghĩ ra một cái định nghĩa lạ lùng đến như vậy. Trừ vị trung tá công an đã thốt ra cái định nghĩa đó, tất nhiên.

Bạn tò mò muốn biết định nghĩa đó là gì, phải không? Hừ hừ hừ, tôi vốn là một cô giáo mà, nên không thể nào viết cái định nghĩa đó ra đây được đâu. Nếu muốn biết, bạn chỉ có cách là google thôi, cũng dùng mấy key words mà tôi đã dùng ở trên đấy, chắc chắn bạn sẽ thấy. Vì cái định nghĩa này nổi tiếng lắm rồi, không chỉ đối với người Việt Nam, mà cả với nước ngoài nữa.

Chẳng hạn như trên trang web của BBC. Vì thù địch với VN, và chắc là đặc biệt với lực lượng an ninh của VN, nên cái đài phản dộng này nó đặt tựa như sau: "Trung tá văng tục trong ngày xử bloggers".

Ngoài bài viết không thân thiện ấy ra thì tôi thấy nhìn chung các bài viết khác có vẻ cực kỳ thích thú, thậm chí kích động. Có rất nhiều bài viết mà tôi vừa đọc vừa thấy ngượng vì nó ... bậy bạ lắm. Đúng là bọn thù địch, phản động viết, hèn gì nhà nước mình lo ngại, cấm đoán, bắt bớ, thậm chí bỏ tù, cũng là hiểu được. Nhưng sao tôi cũng thấy nó có phần đúng, lại khá thú vị, và buồn cười nữa. Đến nỗi đã xuýt viết ra đây để kể, nhưng lại nhớ ra tôi làm sao mà viết được. Đúng là làm nghề cô giáo cũng khổ thật đấy, mất hết cả tự do.

Viết đến đây tôi bỗng giật bắn mình. Mất hết cả tự do ... theo định nghĩa nào chứ? Nếu theo định nghĩa mới, thì ngay từ đầu, by default, tôi làm gì có nhỉ? Vì tôi là phụ nữ mà? Cái tự do theo kiểu mới thì chỉ có đàn ông có thôi nhé.

Ơ, thế ra theo định nghĩa mới này thì tất cả phụ nữ đều không có tự do à? Mà hình như điều này cũng đúng đấy nhỉ, phụ nữ VN nói riêng và phụ nữ châu Á nói chung, nếu mà theo đúng lời dạy của Khổng tử, cứ giữ tam tòng, tứ đức thì làm gì có chút tự do nào cơ chứ?

Nếu thế thì ông trung tá công an nhà ta tuy là buột miệng văng ra vậy thôi, nhưng lại thốt ra một chân lý đấy nhé. Một chân lý đã có tự ngàn đời, ít ra là ở châu Á. Phụ nữ thì không thể có tự do. Vì trời sinh ra thế. Không phải là do con người kỳ thị, áp bức gì cả, mà do thiên nhiên đã thiết kế như vậy sẵn rồi.

Nhưng rồi tôi nghĩ thêm. Có lẽ không phải nam giới nào cũng có tự do đâu, mặc dù, by default, theo thiết kế của thượng đế và với định nghĩa mới kia, có lẽ họ đều phải có. Đấy, mấy bloggers vừa bị bắt, vừa được xử và tuyên án rất nặng, cũng là nam giới, có tự do by default, thế mà có chút tự do nào đâu. Viết blog mà đụng tới mấy việc nhạy cảm chút thôi là mười mấy năm tù cái một, sợ quá (nên tôi e ngại là cũng phải các bạn nhỉ?).

Cái vụ viết blog mà bị tù này nếu muốn giải thích thì chắc phải liên hệ đến một bài viết khác thôi, cũng của một vị sĩ quan công an nào đấy, viết về định nghĩa nhân dân. Tôi đã từng viết một entry về bài viết đấy trên blog này rồi đó, các bạn có thể tìm bằng công cụ search.

Đại khái, theo định nghĩa đó thì chỉ có lẽ chỉ có ai có chức, có quyền, và hẳn là tất cả các đảng viên, những người vốn thuộc giai cấp lãnh đạo, và tất cả những người làm trong lực lượng an ninh (hình như tất cả đều phải là đảng viên thì phải, tôi không chắc lắm nhưng nghe loáng thoáng thế), thì mới là nhân dân thôi. Và chỉ có nhân dân (mà phải là nam giới) thì mới có tự do đúng nghĩa.

Đấy. Thế mà lâu nay tôi cứ tưởng khẩu hiệu "Độc lập - Tự do - Hạnh phúc" nó dành cho tất cả mọi người, trong đó có tôi. Cứ tưởng bở!

Viết tới đây, tôi thấy mình thật sáng suốt khi đã quyết định "Không viết về tự do", như cái tựa của entry này. Vì làm gì có tự do mà viết. Thì đó, nãy giờ các bạn đọc, có thấy tôi nêu định nghĩa (mới) của tự do ở chỗ nào đâu? Việc đó, đã có đảng và nhà nước lo rồi nhé!

(À, bây giờ tôi mới hiểu, tại sao tất cả các vị trong Bộ chính trị đều là nam giới cả. Phụ nữ thì làm sao mà chen vào đấy được, by default, hiểu chửa?)

Không viết (không nói, không nghĩ) về tự do, muôn năm! (Muôn năm, muôn năm!)
--------
PS: Ông xã tôi lại vừa hỏi thêm một câu: Vậy chứ mấy người chắc chắn là nhân dân, vd như PCT nước Nguyễn Thị Doan với phát biểu nổi tiếng về dân chủ, nhưng lại là phụ nữ như bà Doan, thì có tự do hay không? 

Câu hỏi này khó quá, tôi không trả lời được, các bạn trả lời giúp tôi nhé!

Bài này tôi bắt đầu viết từ lâu rồi, nhưng không hoàn tất do bận việc khác. Lưu vào nháp, định bụng sẽ viết xong sớm, nhưng rồi quên luôn. Nên bài viết có lẽ đã mất tính thời sự.

Định xóa đi, nhưng xem lại, thấy tiếc rẻ vì không mấy khi tôi có thể viết được một bài hoan hô báo lề phải một cách tự nhiên và tự tin đến thế. Đành cố hoàn tất cho xong, cho khỏi uổng công, và bỏ phí một cơ hội hiếm có! Các bạn đọc nếu thấy vấn đề đã cũ rồi thì ... thông cảm nhé!

À mà phải nói thêm tí, cái gì chứ nói về sự xấu bụng của TQ thì hiện nay lúc nào cũng là thời sự đấy. Không tin các bạn cứ đọc đi sẽ rõ! :-)
-----------------
(Phần viết từ trước)

Tôi không hay đọc An Ninh Thủ Đô, vì hai lẽ. Thứ nhất, tôi không hay đọc các báo có chữ "Thủ Đô" (An Ninh Thủ Đô) hoặc "Hà Nội" (Hà Nội Mới). Vì nó xa xôi quá, nếu bay thì cũng phải mất 2 tiếng đồng hồ, còn đi tàu hỏa thì mất đến mấy ngày. Không được hân hạnh làm dân thủ đô, tôi hoàn toàn mãn nguyện với việc đọc các loại báo của TP HCM và/hoặc có chữ "TP HCM" (ví dụ: Phụ Nữ TP HCM, Pháp Luật TP HCM) và thấy thế là quá đủ rồi.

Thứ hai, tôi cũng không hay đọc các loại báo có chữ An Ninh hay Cảnh Sát hay Quân đội gì gì đấy. Thì những ngành ấy có liên quan gì đến tôi đâu cơ chứ. Vả lại, có lẽ cũng như nhiều người VN khác, tôi hơi hơi có chút dị ứng với mấy từ này. Chả hiểu sao lại thế, không biết có phải là vì những kinh nghiệm không mấy hay mà tôi đã từng có trong đời trong tiếp xúc với mấy chú, mấy anh "công an (khu vực)", "cảnh sát (giao thông)" hay không. Mà cũng có thể là cái dị ứng đó nó mới có đây, sau mấy vụ cưỡng chế đất đai của dân như vụ Văn Giang, Tiên Lãng, trong đó các lực lượng vũ trang hàng hàng lớp lớp, hiên ngang anh dũng tiến lên cưỡng chế ... những người dân vô tội, trông cứ như là đang đánh trận với kè thù ấy.

Không chỉ ... dị ứng với ngành an ninh (xin lỗi các anh, các chị công an đúng nghĩa, tức là những người bảo vệ an ninh công cộng, an ninh quốc gia, những người lẽ ra phải có được sự biết ơn và kính trọng của mọi người dân chứ không phải là dị ứng như thế này), tôi còn ... dị ứng với mấy tờ báo mà tôi nêu ở trên, vì những kinh nghiệm không hay của tôi về một số bài viết trên các tờ báo này. Nào là một bài viết về nhân dân, ai đọc xong đố ai hiểu được mình có phải là nhân dân hay không nữa. Rồi lại mấy bài viết về vụ Tiên Lãng, trong đó nhà của anh Đoàn Văn Vươn (mà đến nay vẫn chưa ai biết số phận sẽ ra sao?) lúc thì là boong-ke lúc lại là chòi cá, thật bí hiểm. Rồi còn những bài viết dường như có ý xúc phạm, bôi nhọ những người biểu tình yêu nước nữa chứ, thật không sao hiểu được tại sao những người VN biểu tình chống TQ xâm lược mà lại bị báo chí lề phải của nhà nước mình dè bỉu đến thế?

Tất nhiên, đấy chỉ là những cảm nhận và thắc mắc của tôi, một người ngu ngơ về chính trị, chẳng có hiểu biết sâu xa gì cả. Hẳn là những bài viết khó hiểu đó phải có một mục đích gì đó rất cao cả, rất vĩ đại mà tôi chưa hiểu đó thôi, tôi luôn cố tin như thế. Nhưng dù có cố tin, thì tôi vẫn thấy, tốt nhất là mình đừng có đọc mấy tờ báo ấy làm gì cho nó mệt đầu, rồi lại thắc mắc linh tinh, rách việc. Đúng thế, phải không các bạn?

Thế nhưng hôm nay thì rất khác nhé. Báo An ninh thủ đô nhà ta có hẳn một bài viết có quan điểm rõ ràng, dễ hiểu, và thật đúng với ý của tôi và nhiều người dân Việt khác. Bài ấy là bài này đây: 
http://www.baomoi.com/Home/ThiTruong/www.anninhthudo.vn/Thuc-pham-hang-hoa-doc-hai-cua-Trung-Quoc-Phai-cam-cua-khong-cho-vao-Viet-Nam/9189074.epi
-----------------
(Phần viết tiếp ngày 4/9/2012)

Bài viết của tôi bị bỏ dở từ ngày 26/8 đến nay, tức gần chục ngày rồi. Lẽ ra thì tôi bỏ luôn không viết tiếp nữa, vì không còn tính thời sự. Nhưng do mới đi Campuchia về, có một vài chi tiết có liên quan đến nội dung bài báo nói trên, nên viết tiếp vài dòng.

Như mọi người đều biết, cách đây ít lâu dư luận VN rất bức xúc về việc Thủ tướng Hun Sen của Campuchia vừa "chơi" VN một cú, tức là đứng về phe TQ để cản trở việc ra thông cáo chung về biển Đông của ASEAN. Đúng là việc đáng giận thật, nhất là Hun Sen chính là người mà VN đã ủng hộ để có thể lên nắm quyền tại Campuchia hiện nay (và hiện đang là nhân vật số một của đất nước này, với những quyền lực và tài sản có thể nói là vô biên). Nhưng điều làm tôi ấm lòng là lòng dân Campuchia rõ ràng là ngả về phía VN chứ không hề nghiêng về TQ. Ấn tượng về sự tàn ác của Khmer đỏ với sự ủng hộ hết mình của TQ vẫn còn quá rõ trong người dân Campuchia. Và những ví dụ về sự tồi tệ của người TQ cũng quá rõ đối với người Campuchia.

Một vài ví dụ: Khi xe chạy trên đường, anh hướng dẫn người Campuchia đã chỉ cho chúng tôi biết đoạn đường nào là do Việt Nam xây dựng, đoạn nào là do Nhật, và đoạn nào là do TQ. Đoạn đường do TQ xây cho chỉ mới vài năm thôi là đã hư hỏng, ổ gà lồi lõm khắp nơi (anh ấy bảo: do nhà thầu người TQ ăn cắp vật liệu). Đoạn do Nhật xây thì rõ ràng là khác, hơn chục năm rồi mà chạy cứ êm ru, đường trơn nhẵn không hề hấn gì cả. Còn đoạn của VN, xây cũng lâu hơn của TQ, bây giờ cũng còn tạm được, chưa đến nỗi nào.

Đến khi ra chợ, mua hàng thì người bán hàng Campuchia (nói được tiếng Việt thoải mái) ngay lập tức phải giải thích: hàng này không phải của TQ; hàng TQ thì không bán được đâu vì không tốt. Rồi nữa, anh hướng dẫn viên địa phương còn cho biết, mặc dù Campuchia nghèo hơn VN nhưng xe máy và xe hơi chạy trên đường của Campuchia không hề có xe của TQ, chỉ dùng xe Nhật hoặc xe Hàn Quốc thôi. Người Trung Quốc không tốt, hàng TQ không tốt, đó là câu nói mà tôi nghe thấy nhiều lần ở Campuchia.

Và cũng là điều mà nhiều người VN đã nói từ bao lâu nay (bao đời nay) rồi. Thế nhưng do chủ trương về ngoại giao của Đảng và Nhà nước ta, cái gì mà 16 vàng 4 tốt (mà ông Tây có quốc tịch Việt đã thẳng thừng bác bỏ - không một chữ vàng, không một điều tốt), khiến báo chí lề phải của ta lâu nay cứ phải im miệng mãi, chẳng dám nói ra cái điều mà nhân dân ai cũng nghĩ.

Đó là lý do tại sao khi An ninh thủ đô viết bài viết nói trên thì tôi cảm thấy mừng gần như bắt được vàng rồi ấy. Đấy, làm cho dân tin yêu chế độ, có gì khó lắm đâu các bác nhà báo nhỉ? Chỉ cần dám nói những điều mà ai cũng biết và cũng nghĩ thôi, dễ quá mà. Mà có phải chống đối gì ai đâu nhỉ, chẳng phải là ta vẫn hay nói "lòng dân, ý Đảng" đó sao? Lòng dân đã phẫn nộ về sự xâm lược và tâm địa tồi tệ của TQ đối với VN rồi, ý Đảng chỉ cần nói lên đúng những gì có trong lòng dân, thì có gì mà sợ các "thế lực thù địch, phản động" nó lợi dụng và chống phá nhỉ?

Hay là tôi vẫn cứ ngu ngơ, ngờ nghệch, chưa hiểu rõ về chính trị, nên mới hay thắc mắc thế?

Dù sao, vẫn kết lại bài này bằng câu "Hoan hô An ninh thủ đô!" Và mong được có nhiều dịp hoan hô các tờ báo lề phải của mình hơn nữa!

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.